Có những bông hoa hữu hình đẹp lung linh trong nắng ban mai, mượt mà trong sương buổi sáng, tinh tuý trong buổi chiều tà.
Có những bông hoa hữu hình đẹp lung linh trong nắng ban mai, mượt mà trong sương buổi sáng, tinh tuý trong buổi chiều tà. Người đời thường nhìn thấy vẻ đẹp của hoa khi đương độ khoe sắc. Người đời thường nhìn vẻ đẹp của hoa trên từng cánh từng nhuỵ, từng cành từng lá. Người đời thường thích vẻ đẹp của hoa khi vừa chớm nụ hoặc lúc bung cánh nở. Nhưng để nhìn được trong sâu thẳm những triết lý nhân sinh từ loài hoa ấy, người ấy chỉ có thể là Nhiếp ảnh gia Trần Bích và loài hoa ấy mang tên là hoa Sen.
Thì đó, người ta thường chỉ thấy vẻ đẹp phớt hồng của cánh Sen, màu vàng của nhuỵ Sen, màu xanh của lá Sen. Nhưng đối với Trần Bích, Sen “có tiếng nói, có hồn có vía và có cả triết lý nhân sinh”. Sen không chỉ đẹp khi khoe sắc hồng, mà ngay cả nhìn bằng những bức hình đen trắng cũng đẹp lung linh không kém. Sen không chỉ đẹp ở hoa, mà đẹp cả lá cả thân. Sen đẹp một mình, mà Sen cũng đẹp cả đồng. Sen đẹp khi vừa hé nụ, Sen đẹp khi rực rỡ ra hoa, Sen đẹp cho đến khi chỉ còn lại một chiếc gương già nua, cằn cổi. Lá Sen không chỉ đẹp mơn mởn khi còn đọng những giọt sương long lanh, mà khi đã úa tàn, khô héo vẫn đẹp một cách dung dị kỳ lạ. Sen vừa đẹp một cách rực rỡ sáng loáng, vừa đẹp một cách e ấp khiêm nhường.
Dường như một vòng nhân sinh luân hồi của Sen đã được sự trải nghiệm và với tài hoa của Trần Bích đưa lên cân đối trong từng khung hình. Sen cũng có “sinh, lão, bệnh, tử” và một vòng luân hồi khác lại “sinh, lão, bệnh, tử”. Sen trước khi chết không vội vàng ra đi, mà vẫn kịp nhân hậu chở che cho từng nụ sen mới vừa nhú lên khỏi làn nước xanh biết. Sen không chỉ đẹp bằng hình thực, mà Sen còn đẹp nhờ cái bóng lung linh dưới mặt nước như “nửa đời thực, nửa đời hư, nửa đời vô” của vòng luân hồi.
Dường như Sen đối với Trần Bích là cả một cuộc đời trầm luân của kiếp người, của thế thái nhân tình. Hạnh phúc cũng có, mà khoắc khoải cũng có, khi chen chút cùng nhau cũng có mà khi cô độc cũng có, đời thường cũng có, mà thiền định cũng có. “Đời Sen” phải chăng cũng là “Đời người” của Nhiếp ảnh gia Trần Bích đáng kính.
Đồng Tháp – Đất Sen hồng đã “bén duyên với Trần Bích hay Trần Bích đã bén duyên với Đất Sen hồng”? Hay chính Sen hồng đã “tác duyên” giữa Đồng Tháp với Nhiếp ảnh gia Trần Bích – một “Đời người – Đời Sen”, người đã dành toàn bộ số tiền có được khi đấu giá những bức hình Sen quý mà chỉ với tài năng, sự trải nghiệm và tinh thần cần cù sáng tạo làm ra được, để tặng hết cho Quỹ Khuyến học của Đồng Tháp, cho những mầm sen tương lai của Đất Sen hồng.
Một lời trân quý tài năng của Nhiếp ảnh gia Trần Bích!
Một lời tri ân đối với Nhiếp ảnh gia Trần Bích!
Một lời chúc tốt đẹp nhất đối với con người tài hoa, dung dị, chân thành!
“Hoa sen sao khéo giữ màu/Nắng nồng không nhạt, mưa dầu không phai”. Trần Bích, người kể chuyện sen một cách thầm lặng, sẽ mãi không phai trong lòng những người yêu Sen, người Đất Sen Hồng.
Theo Lê Minh Hoan
(Bộ trưởng Bộ NN&PTNT, nguyên Bí thư Tỉnh ủy Đồng Tháp)
https://rd.zapps.vn/detail/488529261401501380?zl3rd=815789662550058820&id=c6dc34c6898360dd3992